Yêu - Thơ của Phạm Thái (06C16)

Phạm Thái gửi bài này cũng mấy tháng rồi, nhưng Thông bận quá, chưa đọc kỹ, chưa đủ yên lặng để chiêm nghiệm ẩn ý mà Thái muốn truyền tải qua mấy vần thơ này. Xin gửi các bạn đọc và cho chút suy tư .

Thân mến,
Thông
-------------------------------------------------------------

YÊU

Năm xưa ai liếc mắt nhìn.
Như cơn gió thoảng, lay mình đong đưa.
Để rồi thầm nhớ sớm trưa.
Tình yêu không nói, cũng chưa mở lời.
Thế rồi bến đổi sao dời.
Theo con nước chảy, mỗi nơi mỗi người.
 
Bây chừ chợt hiểu tình yêu.
Khi tâm trí tắt, thì yêu mới thành.
Một khi tư tưởng hoành hành.
So đo chọn lựa, rồi đành giết yêu.
Khi yêu là chết những điều.
Tâm trí chấp giữ, gom nhiều thành “ tôi”.
 
Yêu là chết, chết là yêu.
Khi yêu “tôi” chết, là điều thăng hoa.
Phải chăng giây phút “mặn mà”.
“Cái tôi” vắng bóng trong ta, trong mình .
Và rồi giây phút lặng thinh.
Cái điều sáng tạo, thành hình thiêng liêng.
 
                            @@@
 
Phạm Thái (06C16)
14.05.2017