Chuyện vui của các nhà văn miền Bắc

Các nhà văn miền Bắc viết chuyện tiếu lâm khôi hài đọc sướng tai, câu chuyện không biết có thật hay không nhưng lời lẽ sắc ngọt, đểu, thâm, sướng tai là chổ đó!.

Các bạn xem nhé. Bài có vài chi tiết trần trụi, nhưng tụi mình già rồi, ok cho qua, cười vui là chính!

Trần Thông

-----------------------------------------------------------------------------------

Những chuyện vui vui 7

Nghiệm ra trong suốt đời mình, hễ việc gì mà mình cố đều thành cả, trừ việc học ngoại ngữ. Không biết cái đầu mình cấu tạo bằng chất gì mà không sao nuốt nổi môn ngoại ngữ. Thấy thằng Nguyên con Hoài đọc nói tiếng Tây veo véo vừa thèm vừa ghen tỵ.

Tiếng Nga quên sạch không còn một từ, kể cả cái từ “vừa đi vừa đái vừa che” gốc của nó thế nào cũng không sao nhớ nổi. Ngu thế không biết.

Tiếng Anh được thằng Sơn, con Cầm, thằng Dean, thằng Peter dạy cho mãi trình độ cũng không thể vượt qua How are you. Nói thế thôi, nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống còn hơn được ối người.

Ít nhất cũng hơn được Trung Trung Đỉnh, Bảo Ninh. Bảo Ninh thì chỉ kiên quyết bíêt có 3 từ là yes, no và wine, thế là quá đủ. Khổ nỗi khi người ta hỏi thăm vợ ông có khoẻ không thì ông tưởng hỏi ông có thích uống rượu không, lập tức giả đò khiêm tốn, nói no no.

Ông Đỉnh thật tài. Đi Nga học Goorki 6 tháng, trong tay có cuốn hội thoại Việt Nga. Muốn nói câu gì thì chỉ vào câu Việt rồi đưa cho người Nga, người Nga lại chỉ vào câu Nga đưa lại cho ông để ông nhìn sang câu Việt. Thế mà thông suốt cả.

Còn tán được em Nga chân dài miên man, ngực to bằng cái rổ, đã đời. Khi chia tay em Nga khóc như mưa chỉ vào câu Nga: anh nhớ em lắm. ông Đỉnh tìm câu việt: Rồi một ngày anh sẽ sang đây với em. Nhưng câu này không có, ông khua khoắng chân tay thế nào mà cô Nga cũng hiểu, lại khóc như mưa, nói em không cho anh về đâu, câu này cũng không có trong cuốn hội thoại. Mặt ông Đỉnh đực như ngỗng ỉa. Thấy cái mặt ông, cô Nga tưởng là cái mặt chân thành, càng khóc như mưa hi hi.

Cái số ông này may thế. Ông đi Mỹ, thằng Sơn soạn cho cả một cuốn sổ nhỏ hội thoại Việt Mỹ. Tại sân bay bà Dạ ( Lâm Mỹ Dạ) lạc mất đâu tìm không ra. Ông Đỉnh cuống lên, đến gặp một thằng Mỹ, muốn xin nó vào tổng đài sân bay a lô hỏi bà Dạ đang ở đâu. Nhưng cuốn hội thoại của thằng Sơn không có trường hợp này., ông nói bừa: For me a lô… For me a lô… friend of me thế mà thằng Mỹ cũng hiểu, hi hi.

Ông Đỉnh còn nói được For me a lô chứ ông A thì một nửa tiếng Anh, tiếng Nga bẻ đôi cũng không biết, thế mà ông là dịch giả đấy.

Thỉnh thoảng đọc chùm thơ tây, đề tên ông dịch từ nguyên bản tiếng Nga, tiếng Anh mà trợn mắt há mồm. Hoá ra ông nhờ con ông dịch thô ra, rồi ông làm lại thơ, thế là thành dịch giả he he.

Năm 1986 hay 1982 mình không nhớ nữa, mình với ông A xem bóng đá world cup, trong khi chờ đá bóng, đem phim sex ra xem chống buồn ngủ.

Có phim Tấm gương của Nhật hay cực, phụ đề tiếng Anh. May cái câu chuyện đơn giản, thoại ít, phụ đề tiếng Anh toàn câu đơn giản nên mình vừa đoán vừa dịch cho ông A cũng trót lọt.

Ông A hỏi make love, take off là gì mà thấy chúng nó nói hoài vậy mày? Mình nói take off là cởi quần ra, còn make love là làm cái việc sau khi đã take off. Ông A cười hà hà nói tao chỉ cần hai từ này thôi, sang tây tao giết hết gái tây.

Năm 2003 ông đi Mỹ, một bà nhà văn Mỹ mời đến nhà chơi. Đến cửa bà này nói cởi giày ra bỏ lên giá giày. Ông A nghe take off ngạc nhiên nói với một nhà văn đi cùng: đàn bà Mỹ ghê thật, mình vừa đến cửa nó đã bắt mình cởi quần, he he.

                               &&&

Những chuyện vui vui 8

1.

Xưa mình yêu một cô bé tóc dài kinh khủng. Mỗi lần chải tóc nó phải đứng trên ghế. Hồi đó mình chẳng quan tâm đến tóc nó, mới 17 tuổi biết gì đâu, chỉ thích nước da trắng như trứng gà bóc của nó thôi.

Ngồi với nó tất nhiên vuốt tóc là thứ dễ nhất. Nhiều lần muồn thò vào ngực nó xem sao nhưng sợ không dám, chỉ vuốt tóc thôi.

Nó lại tưởng mình thích mái tóc dài của nó, cứ kể đi kể lại nó đã nuôi tóc ra sao, nhiều người nói về tóc nó thế nào v.v. Mình mồm thì ừ ừ nhưng đầu óc thì cứ vẩn vơ làm sao thò tay vào ngực nó cái.

Anh Chanh đã dạy rồi, muốn sờ ngực con gái trước tiên tay phải đặt vào đâu, dần dà đưa lên đâu… nhưng tới khi ngồi với nó thì quên sạch. Không lẽ bỏ nó đấy chạy về hỏi lại anh Chanh. Thôi đành vuốt tóc vậy, tức thế.

Cô bé cứ đinh ninh mình yêu mái tóc nó, hôm nào đi chơi cũng gội đầu lá bưởi thơm nức. Mình thơm lên tóc nó, nó thích lắm, cứ cúi xuống, tì ngực vào đầu gối. Mình ngồi trơ. Nó đã ẩn ngực vào đầu gối nó rồi, trời cứu! Thế là lại đành vuốt tóc nó thôi, hu hu.

Một hôm thầy gọi cô bé lên bảng, nó không thuộc bài, mình đã không chia sẻ còn trêu nó nữa. Trêu câu gì không nhớ nữa, chỉ nhớ nó tức mình lắm. Điên lên, nó cắt phứt mái tóc, chỉ còn ngang lưng. Nó tưởng mình đau xót lắm nhưng mình không hề để ý, suốt ngày vẩn vơ làm sao thò tay vào ngực nó, làm gì để ý đến tóc.

Thế là nó khóc nói mình là thằng điên, thằng ngu, thằng ác. Đến nước đó rồi mình vẫn không hiểu vì sao nó lại chửi mình, đến gần hai chục năm sau, khi đã thành nhà văn, mình mới hiểu thì cô bé đã chết mất rồi. Ôi ngu quá là ngu.

2.

10 tuổi học lớp 5, ngồi cạnh anh Đoàn 19 tuổi ở cuối lớp. Anh Đoàn học dốt cực, suốt ngày bắt mình cho anh ấy chép bài. Bù lại, anh Đoàn cho mình xem chim anh ấy.

Cứ đến cuối giờ, khi đói rồi, chán học rồi, anh Đoàn lại vén chim ra cho mình xem. Chim anh Đoàn thật hoành tráng, khiến mình suốt ngày vẩn vơ: trời ơi bao giờ mình mới có chim được như anh Đoàn.

Bàn trước có chị Bình 16 tuổi, đen thui, nhưng ngực to đùng. Anh Đoàn thích chị Bình lắm, bắt mình làm thơ lục bát để anh ấy chép lại ném cho chị Bình. Ngày nào cũng phải làm một câu sáu tám cho anh Đoàn, chán lắm. Nhưng nếu không làm thì anh ấy không cho xem chim. Có lẽ vì thế mà sau này mình rất có tài ứng đối thơ phú chăng, hi hi.

Chị Bình không một lần đáp lại. Lúc đầu chị còn đọc, sau cứ thấy giấy anh Đoàn ném tới là chị lùa đi. Anh Đoàn tức, vuốt chim thật thẳng, kéo tóc chị Bình cột vào chim. Chị Bình ngoảnh lại, thấy thế thì mặt tái dại, giật một cái, bỏ chạy ra khỏi lớp, khóc.

Chị lấy kéo cắt phứt mái tóc chị, chỉ còn ngang vai, ném cái phần tóc mắc chim anh Đoàn xuống hố rác, ngồi khóc tu tu. Mình thấy lạ quá. Chim mắc tóc thì có gì mà khóc nhỉ? Mình hỏi chị Bình như thế. Chị Bình cho một bớp, quát: ngu!

Từ lớp 1 đến lớp 5 chưa ai chê mình ngu, chỉ có chị Bình. Mình tức lắm, cứ ngồi mơ bao giờ chim mình bằng chim anh Đoàn để mình cột tóc chị Bình vào chim mình cho chị khóc nữa cho hay. Ôi ngu quá là ngu./.

Anh Đoàn học hết lớp 5 thì bỏ, đi học lái máy cày. Ỷ thế bạn học của anh mình vẫn chạy ra đồng xin anh cho ngồi máy cày, anh cho ngồi suốt buổi, sung sướng tự hào lắm.

Minh hỏi lái máy cày có khó không? Anh nói khó gì, chỉ cần học lớp 1 là lái được, tao học đến lớp 5 phí đi.

Đến trưa, anh Đoàn nói mày chạy về lấy cơm tao rồi tao cho mày xem cái bướm. Tất nhiên mình chạy ù về lấy cơm cho anh ngay. Tưởng anh cho xem cái bướm thật, nhưng không, anh vẽ hình tam giác lộn ngược, chấm cái ở giữa, nói: đó, cái bướm đó.

Mình hỏi tại sao lại chấm cái chấm ở giữa? Anh Đoàn nói phải vẽ thế mới giống. Mình không chịu, nói: nhưng cái chấm đó là cái gì? Anh nhăn răng cười nói để khi nào cưới vợ tao hỏi vợ đã, trước nay toàn thấy người ta vẽ thế thôi.

Hoá ra anh đến 21 tuổi vẫn không thấy cái bướm là ngang hay dọc, chỉ bốc phét thế thôi.

Từ đó mình cứ đinh ninh cái bướm là cái hình tam giác lộn ngược. Năm sau, hình như đầu hè, dân quân làng Đông Dương, làng mình sơ tán, bắt được một nữ phi công tây, chẳng biết người nước nào, nghe nói phi công Úc.

Hồi này bắt được phi công còn quá bắt được vàng, chỉ cần báo lên huyện đội, huyện sẽ thưởng một con bò. Dân quân cho người lên huyện đội báo, giải nữ phi công về nhà kho canh chừng.

Tất nhiên mình suốt ngày quẩn quanh ở nhà kho xem bà nữ phi công không biết chán.

Đợi từ trưa đến chiều tối vẫn không thấy huyện đội về, mấy anh dân quân ngáp ngắn ngáp dài. Một anh nói con này to thế này, chắc l. to lắm, cởi ra xem cái đi.

Lập tức tất cả các anh đều hưởng ứng, họ hè nhau đè cổ nữ phi công, cởi quần. Nữ phi công sợ quá, mặt trắng bạch, lạy như tế sao, ra sức lăn lộn, không cho. Chắc bà tưởng mấy ông thổ dân này sắp mổ bụng ăn thịt mình.

Một anh chĩa súng vào bà quát: Mày nằm yên để chúng tao xem l. bọn xâm lược nó ghê tởm thế nào, không tao bắn mày chết. Thế mà bà hiểu, nằm yên.

Mấy anh giở ra, chắp tay sau đít đi đi lại lại ngắm nghía. Mình chẳng thấy gì, chẳng thấy hình tam giác lộn ngược ở đâu, chỉ thấy một đám lông vàng hoe tràn lên đến gần rốn.

Một anh bẻ cành phi lao, khều khều đám lông, vẫn chẳng thấy gì. Từ đó đến lớp 7 mình cứ vẩn vơ cái bướm thế sao người ta vẽ hình tam giác lộn ngược nhỉ, lại còn cái chấm nữa, hoá ra phét hết.

Tối qua chợt nhớ chuyện anh Sử cãi nhau với anh Trà văn học phải phản ánh hiện thực. Trước nay mình cứ đinh ninh anh Sử đúng, làm theo anh Sử dặn, bây giờ nhớ chuyện xưa thấy trật lất. Anh Sử ơi anh Sử, anh lừa em, hoá ra tam giác là tam giác, đám lông là đám lông, hu hu

                              &&&

Trần Thông

(Sưu tầm)

06/06/2011

Hồi đó không ghi nguồn sưu tầm từ đâu!

Thông-02/04/2016

 

Bạn phải đăng nhập mới có thể bình luận!

Bạn đang ở trang: Trang chủ Thư giãn Truyện vui Chuyện vui của các nhà văn miền Bắc